CON  ĐƯỜNG  LÀNH  BỆNH

 

CHƯƠNG  VIII

 

 

Hôm nay tôi muốn làm bạn ý thức thêm về bản chất của đặc tính nơi cõi tinh thần, điều có thể diệt trừ nguyên nhân căn bản của bệnh tật. Đó là tình thương, vì tình thương theo nghĩa đầy đủ nhất và sâu xa nhất là lực làm 'cho trọn' theo mọi chiều hướng. Sự trọn vẹn là việc kết hợp mọi phần tử của một thể theo cách hòa hợp quân bình hoàn toàn, với kết quả là sức khỏe tuyệt hảo.
Tình thương là nguyên lý kết hợp, hòa giải và hòa hợp, thế nên là một trong những lực chữa lành mạnh mẽ nhất. Nó là gốc rễ của sự an khương và nguồn cội của an lạc. Tình thương là năng lực đại đồng do vậy chính thực là nguyên ủy của mọi năng lực. Thế nên lời khẳng định 'Thượng Đế sự Thương Yêu' là cách biểu lộ đơn giản và đúng nghĩa nhất bản tính của CÁI  ĐÓ theo quan niệm con người, cái tỏ lộ qua phần cao cả nhất của mọi đặc tính mà con người  biết được.
Như thế ta thấy rằng tình thương, dù là một phần hay trọn các đặc tính của nó, là trung tâm và gốc của mọi tôn giáo lớn và chỉ dạy tâm linh. Nói theo khoa học thì nó là luật hấp dẫn từ tính, theo đó một phần tử bị lôi kéo về phần tử khác, hòa hợp với nó sinh ra hình thể mới. Trên thực tế nó là lực làm cho muôn sự sống ở mỗi cảnh giới thể hiện, là ý chí tuôn năng lực trong tư tưởng Thượng Đế là đấng sáng tạo vũ trụ. Cũng chính luật này điều động sự thôi thúc căn bản không cưỡng lại được trong con người, thu hút họ đến sự hòa hợp với Cội Nguồn ngay cả khi họ không biết tính chất của động lực thúc giục họ. 
Một tính chất khác của tình thương là cách cho ra chính mình. Nơi loài vật, thôi thúc chính yếu này biểu lộ qua tính dục hay bản năng che chở. Ở trình độ tiến hóa cao, dù tình thương vẫn tác động theo cách này, bản chất sâu xa hơn của nó dần dần lộ ra là con người có những đức tính như hiểu được nhu cầu, có từ tâm, quên mình hoàn toàn và ngay cả việc hy sinh bản thân.
Nhờ tình thương con người trở thành cửa mở rộng cho sự tuôn trào của Bồ đề tâm xuống cõi vật chất, khiến nhân loại hiểu thêm được bản chất của lòng từ. Mặc dù vậy, tình thương ở cõi trần dù là cao đẹp nhất cũng chỉ là cái bóng của năng lực sáng tạo tối cao có tính chữa lành và tái tạo. Tình thương mà đa số người có được, sự quyến luyến cuồng nhiệt người hay vật, lòng ham muốn chiếm giữ cho cái ngã tách biệt, thì không gì hơn là cái bóng mờ, đôi khi còn cong queo hay đảo ngược lại tính chất chính yếu của nó.
Thực vậy, ở mức thấp nhất do lòng tự ái nó có thể trở thành có hại, độc ác, tàn phá và nguy hiểm, y như bất cứ biểu lộ thiêng liêng nào cũng có thể hóa đen tối và tệ hại khi bị tính đối nghịch khống chế. Về một mặt trọn lịch sử của nhân loại có thể xem như là tình thương nếu hiểu được, từ hình thức ban đầu là tình thương đại đồng, phản ảnh qua những đấng cứu thế cao cả, đã gợi hứng và nâng cao những ai mà nó khêu gợi tim họ dù chỉ thoáng qua, cho đến những biểu lộ thấp kém của tình thương sai đường gây ra đau khổ không tưởng được.
Bạn tham thiền càng nhiều về ảnh hưởng và năng lực của tình thương thì bạn càng khởi sự ý thức rằng điều tôi nói ban đầu là đúng. Nó là căn bản tuyệt đối, là tinh túy của chính Sự Sống. Không có gì mà nó không làm hoàn thiện và vinh quang, một khi cái nguồn và bản chất thực của nó được ý thức là sự biểu lộ căn bản của Thiên tính trong thế giới.
Nếu bạn có thể thực hiện trọn vẹn được tình thương thì mọi tranh chấp nội tâm sẽ tự nó giải quyết. Bởi bản chất của tình thương là kết hợp, không những nó có khả năng chữa lành mà còn loại trừ lòng sợ hãi. Sợ hãi tan biến đi cho ai có thể đồng hóa chúng hoàn toàn với ý làm lành tức tình thương. Điều này được chứng minh biết bao lần, do năng lực của tình thương tăng cường ngay cả cho ai là người yếu ớt nhất và nhát nhúa hơn hết.
Có vô số thí dụ về ảnh hưởng của tình thương làm thay đổi trọn định hướng của người. Nó làm họ có sáng suốt, dũng cảm, khiến hàng ngàn người đối đầu và khắc phục được bao hiểm nguy, tai biến với sự thản nhiên, ngay cả cực hình và cái chết hay bệnh tật hành hạ. Tục truyền rằng ở đông phương nơi con người học cách phát từ tâm hết lòng, ta có thánh nhân chung đụng dã thú mà không hề hấn gì. Bởi điều mà con người gần như luôn luôn sợ hãi, là việc gặp phải sự biểu lộ một tính chất nào đó của chính họ. Kẻ nào đã hoàn toàn chế ngự được cọp dữ trong tim thì cọp ngoài thiên nhiên không còn là hiểm họa. Tình thương tỏa rạng sẽ mạnh tới mức làm cọp tìm đến chân người, để tắm mình trong lực mang lại sự sống.  
Nếu có thể biểu lộ trọn vẹn tình thương chân thật qua phàm ngã, thì nó sẽ lập tức khiến trí não xóa đi tất cả những biểu lộ gì không phải từ tình thương mà ta luôn luôn gặp trong đời, do ái tính giữa chúng và phản ảnh của chúng trong bản tính ta. Nhưng chỉ có rất ít kẻ đạt tới mức hoàn thiện này. Ngay cả ai tốt lành nhất, cao thượng nhất vẫn còn phải tranh đấu với những lực đối nghịch, và khi ta chọn thái độ này hay kia, chúng sẽ do từ lực thu hút về ta điều tương tự với chúng trong đời.
Điều giống nhau sẽ luôn luôn thu hút nhau không ít thì nhiều. Lòng sợ hãi sinh ra sợ hãi; thù hận, thù hận; bạo động, bạo động; và ngược lại. Ai thương yêu thật lòng một cách khôn ngoan (và đây là điểm quan trọng) sẽ gợi nên tình thương, lòng tin tưởng ở chỗ không ngờ. Bạn có thể đưa ra nhiều thí dụ trong đời sống hằng ngày có vẻ như đi ngược với khẳng định trên. Bề ngoài dường như là thế, nhưng ai nhìn qua được hình dạng bên ngoài sẽ luôn luôn thấy có ái lực bên trong
Đức Jesus dựa vào hiểu biết về luật căn bản này khi ngài khuyến dạy ta hãy yêu kẻ thù của mình. Ngài biết rằng điều ác chót hết chỉ có thể được khắc phục bằng điều thiện, và khi thương yêu thì người ta không những tạo được trong lòng một tâm điểm của năng lực tinh thần và bình an nội tại, mà cùng lúc phát sinh từ lực thúc đẩy làm lành nào tiềm ẩn trong lòng thù địch của họ. Khi có đáp ứng đủ mạnh nó còn có thể khiến họ ngưng ác ý. Đương nhiên ai chưa đáp ứng đủ thì tình thương bị chống đối mãnh liệt.
Đức Jesus và những vị lãnh đạo tinh thần thấp hơn tỏa ra ánh sáng quá chói lọi, lực quá dũng mãnh có thể rúng động ai không có đáp ứng, làm họ kinh hoảng sợ mất sức mạnh họ vẫn tự hào, khêu gợi ác tính tiềm ẩn để chống lại sự thúc đẩy của tình thương, và do đó sinh ra thù ghét. Nhưng nói về người bình thường thì không sợ có phản ứng như vậy, vì tình thương họ biểu lộ chỉ là bóng mờ của thiên tính.
Nay ta thử áp dụng những khái niệm này về bản chất của tình thương vào trường hợp bạn. Tuy bạn đã yêu và được yêu thương, tình thương của bạn gần như luôn luôn có lẫn với ham muốn cá nhân, đòi hỏi hay bắt buộc có đáp ứng khiến làm hư chuyện. Nó không thu hút mà đẩy lui. Phần lớn lý do là vì bạn không biết về đặc tính cốt yếu của tình thương, điều luôn luôn phóng thích thay vì cầm giữ. Khi tìm cách cầm giữ một ai hoàn toàn cho riêng mình, việc tự do tăng trưởng và biểu lộ bản tính của họ bị đe dọa. Để tự vệ họ chống lại và kết quả thường là sự chia rẽ cách này hay cách kia. Như thế điều giống nhau sẽ sinh ra giống nhau, sợ hãi thay vì tự do và hoan lạc là kết quả của tình thương như vậy.
Tôi có nói tình thương đồng nghĩa với hiểu biết và lòng từ, nó ngụ ý có đáp ứng với nhu cầu và nhược điểm của người khác, nhận ra nhờ tính sáng suốt của con tim. Nó có nghĩa chấp nhận họ như họ là. Có câu nói 'Hiểu tất cả là tha thứ tất cả', tha thứ theo đúng nghĩa là hình thức biểu lộ cao tột nhất của tình thương. Hiểu kẻ khác theo nghĩa này muốn nói ta có nhận thức tinh thần phát triển cao độ.
Nay bạn thấy vì sao tôi luôn luôn nhấn mạnh việc cần hiểu rõ bản tính của bạn. Vì nếu không có sự hiểu biết ấy bạn sẽ dễ dàng phóng chiếu ham muốn riêng và thành kiến của mình cho người khác, thấy nơi họ điều mà bạn ao ước muốn tìm hoặc tốt hoặc xấu. Cái khuynh hướng rất thông thường này là nguyên do của nhiều ảo ảnh và thảm kịch trong tình người. Tình thương chân thật luôn luôn có thể xuyên thấu qua nhiều lớp vỏ che dấu mà chuyện ẩn sau đó.
Khi bạn có được hiểu biết này không những về mình mà về cả người khác, bạn sẽ bắt đầu hiểu thêm một chút về việc cần thực hành nhiều hơn tình thương kết hợp trong mọi sinh hoạt của người. Tự nhiên bạn có thể hỏi là làm sao việc thương yêu mọi người mọi vật, kể luôn kẻ thù của mình, áp dụng được cho bản tính đen tối của chính ta ? làm sao mong bạn thương yêu các năng lực không quân bình, 'cái tôi' cứng đầu đã nói tới trước đây ?
Ta hãy xem xét lại bản chất của chúng. Ta đã thấy những lực này, thèm muốn, si mê, ao ước cuồng loạn, sinh ra xáo trộn trong lòng và rồi bệnh tật cho mọi người lúc này rồi lúc kia, là điều còn sót lại của bản tính sơ khai nơi người, tương tự như giai đoạn phát triển của thú vật và trẻ thơ chưa được hòa vào trọn khối.
Lý tưởng mà nói thì con người phải kiểm soát được những lực này từ lâu, hay hơn nữa là đã chuyển hóa chúng từ vị thế chủ nhân, là điều hay thấy, thành phương tiện hữu dụng tốt lành. Nhưng không cần nói bạn cũng biết ít khi được vậy. Nguyên do bạn và nhiều người khác sống với nỗi sợ hãi là lực sẽ bùng ra khi bất đắc chí, là do bạn ít khi hiểu được bản chất thực của lực, hệ quả là không biết luyện nó, bởi tất cả lực trong thiên nhiên phải được luyện nếu muốn chúng trở lại bản chất của chúng, là năng lực thiên thần thay vì ác quỉ. 
Nói chung việc làm ngơ buổi ban đầu, sự đè nén hung bạo, thiếu thông cảm và thiếu sự huấn luyện sáng suốt trong lúc trẻ con khôn lớn, cùng với những yếu tố sinh ra từ quá khứ xa xăm, tất cả làm tách rời những dạng năng lực này khỏi đường tiến hóa chính. Bởi chúng bị rơi rớt lại sau, những lực này biểu lộ một cách vô lý y như trẻ con cư xử khi chúng không hòa hợp thành công vào với gia đình.
Đó là lý do tại sao đôi khi bạn thấy như rõ ràng có kẻ khác lạ sống trong người, kẻ phản bội ẩn núp trong lâu đài của bạn. Bạn sợ hãi tâm tình của nó là điều chi phối bạn cho dù ráng chống đỡ, chúng đẩy bạn vào tình trạng đen tối không thấy được lý lẽ nào, ngay cả việc khiến bạn thốt ra lời tàn nhẫn hay có hành động ngu dại, thiếu suy nghĩ mà một phần khác trong người bạn lên án. Tệ hơn nữa, càng tranh đấu chừng nào với lực, càng tìm cách đẩy nó ra khỏi chuyện bạn thì nó lại càng thắng thế chừng ấy.
Lý luận với những nội lực này, trách cứ hay ra lệnh cũng vô ích y vậy. Chúng không đáp ứng với lý lẽ vì chúng hiện hữu bên dưới mức này, và là một phần của tình cảm. Khi phàm nhân còn bị kềm hãm nhiều mặt vì những ảnh hưởng thấp kém đó, bạn không thể đánh bại chúng trong những mặt mà chúng mạnh mẽ nhất.
Đè nén dữ dội hay nghiêm khắc lại càng tệ hơn nữa, vì hành động ấy hướng năng lực vào ngay những tính chất mà bạn muốn chuyển hóa. Đó là một trong những lỗi lầm nguy hiểm nhất mà nhiều kẻ cuồng tín tôn giáo và muốn thanh lọc bản thân phạm phải.
Thái độ tương tự cũng được ngay cả những tổ chức gọi là trường bí giáo áp dụng. Họ nhấn mạnh việc người nhập môn cần phải diệt mọi dục vọng và khuyết điểm trong người, ngay cả óc cá biệt, và dùng ý chí chống lại bản tính của phàm nhân, trong đó nhiều chuyện trực tiếp sinh ra từ tiềm thức.
Trước hết, không bao giờ nên khuyến khích việc dùng ý chí con người trong bất cứ tình trạng khó khăn nào thuộc loại này, nhất là khi nó liên hệ đến những khía cạnh tinh tế hơn nữa của sự sống. Con người chưa sẵn sàng để dùng nó vì ý chí con người ít khi hay không hề không nhuộm lòng ham muốn, tư lợi, hung bạo hay ý muốn chế ngự. Kế đó, tin rằng bất cứ điều gì cũng có thể bị diệt trừ hay làm tiêu tán là chuyện sai lầm. Không hề có tình trạng là cái chết thực sự mà chỉ có thay đổi, chuyển biến, tăng trưởng, trở thành, sự chuyển di của vật chất hay tâm thức từ một tình trạng nào sang tình trạng khác.
Việc ấy áp dụng cho những bản chất tệ hại của thiên nhiên cũng y như là cho bất cứ tình trạng hiện hữu nào. Nếu những lực này có thể bị tiêu hủy thì sẽ còn lại gì nếu không phải là khoảng không trống rỗng ? Và điều gì sẽ được thế vào để chiếm chỗ trống nào trong phàm nhân còn dốt nát ? Đức Jesus, vị được nhiều người xem là một trong những nhà tâm lý học đại tài nhất của thế giới, cho ta thấy được vấn đề khi ngài nói đến việc gian phòng được tẩy rửa, trống vắng sau khi một ma quỷ bị tống khứ và có bẩy ma quỷ khác dữ dằn hơn mau lẹ ùa vô.
Vậy điều gì sẽ thay cho ý chí con người trong nỗ lực đối đầu và thanh tẩy bản chất thấp của họ ? Còn gì khác hơn tình thương, vì nó không hề tiêu diệt mà luôn luôn chuyển hóa ? Bạn chớ rơi vào suy nghĩ sai lầm rằng tôi đề nghị yêu thương, theo cách của con người, những biểu lộ trong thực tế của các năng lực bị hướng sai trong đời, rằng ta nên chìu theo những khuyết điểm của mình, tội nghiệp và nương tay với chúng. 
Chuyện khác xa  như thế, bạn hãy nhớ rằng chữ ' thương yêu ' có nhiều ý. Điều tôi muốn nói là trước tiên bạn nên gắng sức dùng tình thương như là cách để hiểu chúng, vì tình thương luôn luôn hàm ý thông cảm. Hãy cố gắng nhận ra bản chất thiết yếu của những lực này, những lực trời cho mà bạn không thể kiểm soát và chỉ có bạn mà thôi đã làm chúng bị đồi bại, biến chúng thành xấu xa hơn vì trong kiếp này và những kiếp trước, hoặc bạn không có hiểu biết hay không có cả ước muốn làm chúng biểu hiện đúng đắn, vì bạn luôn luôn chuyển hướng năng lực của chúng  để thỏa mãn dục vọng của mình.
Khi làm vậy bạn thành tác nhân chuyển biến chúng từ 'thiên thần' sang 'ác quỷ', từ những lực kiến tạo chói sáng thành lực phá hoại, đen tối. Thế nên chẳng những bạn nên có lòng thương xót đối với chúng mà luôn cả hối hận. Bạn cần giải thoát lực bị cầm tù cho chúng có sự chói sáng trở lại, điều bạn đã làm hoen ố. Bao lâu chưa làm được vậy thì bạn vẫn thể chưa đạt được sự trọn vẹn và nỗi vui mà bạn mong muốn, vì chúng là một phần của bạn.
Nhờ cách tập chuyển biến do tưởng tượng, bạn tuôn năng lực cứu chuộc vào tình trạng hỗn độn của những năng lực bất trị này. Cố công ấy cũng giúp bạn ý thức rằng mọi việc nào bị xem là xấu xa trong chính con người bạn và trong thế giới thì thật ra, luôn luôn là kết quả của việc sử dụng lầm năng lực thiêng liêng, do ý chí dốt nát của người lôi kéo nó xuống thấp, và biến nó thành việc khác.  
Tất cả những lực như thế phải được chuyển hóa trở lại thành mục đích và phận sự chân thật của nó nếu con người muốn đạt tới tình trạng hòa hợp, và điều này chỉ có thể xẩy ra do nỗ lực hữu ý là dùng tình thương cứu chuộc tất cả những gì đã bị hạ giá trị, tình thương như là dung môi cao tột nhất, là năng lực duy nhất có thể từ sự hỗn loạn của phàm nhân hay tình trạng của quốc gia, tạo nên sự hòa hợp vĩnh cửu. Và cũng nên nhớ rằng tình thương hàm ý hy sinh. Khi tình thương được kêu gọi trong bất cứ hoàn cảnh nào, sự chia rẽ và kế tiếp là vô minh và độc ác cuối cùng bị quét sạch. 
Đối với bạn tới nay điều này chỉ đạt được khi bạn luôn luôn duy trì thái độ tỉnh thức, theo dõi hành động và tư tưởng của mình để nhận ra ngay bất cứ lúc nào có tính 'thiếu tình thương' lẻn vào. Nó có nghĩa việc điều chỉnh lại hoàn toàn trọn đáp ứng của bạn không những đối với các lực trong người, mà với cả những lực bên ngoài, với người chung quanh và nói chung là với thế giới. Nhưng trên hết thẩy, nó có nghĩa là trong bất cứ khó khăn nào bạn phải kêu gọi những tính chất của tình thương, bằng cách tưởng tượng năng lực của nó tuôn từ Linh hồn xuống thành từng dải ánh sáng  sống động.
Khi cố gắng duy trì định hướng về Chân ngã thay vì chuyện phù du (không có nghĩa là xuất thế mà ngược hẳn lại), bạn sẽ dùng tình thương để ảnh hưởng và chuyển hóa mọi lực chống cự trong bản tính mình, và tự nhiên là việc này sẽ cho tác động vượt ra ngoài chính bạn. Vì Linh Hồn là cầu nối liền tinh thần và vật chất, mà bạn là sản phẩm của Linh Hồn, bạn phải học xử sự như cái cầu giữa ánh sáng tái tạo này và những tính chất của phần đen tối, hỗn loạn trong người mình, và như thế là làm phần của bạn trong việc chăm lo cho điều bị giam hãm. Bạn càng tiến đến gần chừng nào việc đồng hóa cái ngã với Chân ngã, và dùng năng lực cao của nó để giúp bạn trong việc này, chuyện tổng hợp mọi khía cạnh của cái ngã càng được thực hiện mau chừng ấy.
Hiện tại khả năng biểu lộ tình thương trọn vẹn hơn qua cái ngã có vẻ không gì hơn là lý tưởng xa vời, nhưng nó không như thế mãi nếu bạn học cách vun trồng nó. Bất cứ điều gì bạn làm như sách bạn đọc, loại nhạc bạn nghe, tính cách tư tưởng bạn thường có, lời phán xét của bạn về người khác, loại năng lực bạn dùng cho công việc, tất cả đều có tác động lên trọn con người của bạn do việc nối kết bạn với mức cao hay thấp của sự sống.
Điều này áp dụng cho tất cả mọi người. Đa số người chú tâm vào chuyện nhất thời và thường là điều khờ dại, thấy mọi việc đánh động tâm thức và sự sống của mình theo ý nghĩa ngắn hạn và vật chất của nó, do vậy mới sinh ra rối loạn và tình trạng bi thảm của thế giới. Nếu có thêm người học cách dành mỗi ngày một khoảng thời gian rũ bỏ áp lực của cuộc sống, bằng cách kêu gọi ảnh hưởng của năng lực thiêng liêng luôn bao trùm là tình thương, thì sự chuyển hóa kỳ diệu của tình trạng thế giới có thể xẩy ra.
Ít nhất bạn có thể làm được việc sau. Vào mỗi lần tĩnh tâm như thế, hãy thử cảm xúc – phải, và tưởng tượng – thấy trong trí năng lực tái tạo này của tình thương thấm nhập vào chốn đen tối nhất và sơ khai nhất của con người bạn, như là những luồng sáng rỡ nhẹ nhàng thật nhân từ, chiếu đến nơi mà các lực xáo động của lỗi lầm ngày xưa đang chờ được tinh lọc. Vì tôi xin nhắc lại lần nữa rằng tình thương là lực duy nhất có thể cứu chuộc, và biến chuyện xấu thành chuyện tốt, vô minh thành minh triết và bệnh tật thành lành mạnh.
Hãy nhớ lại chuyện thần tiên về nàng công chúa thuận lấy quái vật hung dữ để cứu gia tộc cô. Vẻ đẹp và lòng nhân của cô đã thắng được quái vật, và nụ hôn vì tình thương của cô làm cho nó thoát khỏi lời nguyền vốn ràng buộc nó vào loài vật, và làm cho nó trở lại hình dáng cũ, thành hoàng tử người yêu trong mộng của cô. Giống như những chuyện thần tiên khác, chuyện trên có biểu tượng sâu xa mà ý nghĩa đã bị quên lãng từ lâu. Vậy thì khi tuyệt vọng, hãy cố nhìn những khía cạnh đen tối của con người mà bạn thường dầy vò mình, có bản chất là nét vinh hiển của Sự Sống Duy Nhất, tạm thời bị lời nguyền và cầm tù do vô minh, mù quáng vào ảo tưởng của phàm ngã. Hãy gắng sức giải thoát chúng, bằng cách biểu lộ qua mọi tư tưởng và hành động của bạn khả năng tái tạo của tình thương. Như thế bạn và chúng sau cùng sẽ thoát khỏi xích xiềng của bạn.

 

CHƯƠNG  IX

 

 

Chúng ta đã xem xét những cách mà năng lực tình thương có thể được dùng để kiểm soát và hướng dẫn các lực làm linh hoạt bạn. Nhưng tiến trình phải không dừng ở đó, vì cái ngã chỉ là một tế bào rất nhỏ trong bể mênh mông vô vàn những sự sống khác. Vậy thì làm sao có được sự hòa điệu và liền lạc to lớn hơn, không phải cho thế giới nhỏ bé của bạn mà cho luôn cả thế giới rộng lớn hơn ? Bởi ta biết chắc điều này, không một đơn vị riêng rẽ nào có thể đạt được sự toàn thiện cho chính nó trừ phi nó hoàn thiện thái độ của mình đối với tất cả bạn đồng hành, những con người  khác mà sự sống của nó hợp với họ thành một khối chung.
Cho đa số người, giai đoạn này còn rất xa điều ấy, nhưng với thiểu số có hiểu biết nhiều hơn thì họ có trách nhiệm lớn hơn, và nên coi đó là mục tiêu trọng đại cho mình. Nó hàm ý việc đạt tới sự kết hợp và hòa điệu to lớn hơn, trước tiên trong vòng ảnh hưởng nhỏ bé của mình nhất là đối với những ai mà họ có sinh hoạt thân cận, bởi họ có thể tin chắc là đôi bên được mang lại với nhau do liên hệ trong quá khứ. Mối dây như thế có thể thuộc đủ mọi loại, nhưng nay ta sẽ xem xét những liên hệ sinh ra tình trạng bất hòa, điều là một phần rõ ràng trong cảnh đời rất hay thấy của nhân loại.
Nhờ hiểu biết tăng gia, bây giờ bạn đã có thể nhận ra những mối dây như thế trong kiếp này, và lý do có thể có cho những tranh chấp và khó khăn đặc biệt mà nó tạo nên. Đặc biệt việc tỏ ra hiển nhiên trong mối liên hệ gia tộc của bạn, nhiều điều chắc chắn là kết quả của sự thù nghịch từ lâu đời và những thương tổn đôi bên gây cho nhau. Trong những trường hợp như thế, việc quan trọng hơn hết là có mọi nỗ lực ngay bây giờ, trong kiếp này, để tạo nên sự hòa hợp ở nơi có gây hấn, ít nhất là phản ứng về phía bạn. Có lẽ bạn không thể thay đổi được phản ứng của bên kia, nhưng đó không phải là chuyện của bạn. Thay đổi thái độ về phía bạn có thể sinh ra ảnh hưởng to lớn hơn là bạn biết.
Cả hai bạn là cựu thù của nhau được sinh ra trong cùng gia đình để cho cả hai có cơ hội phá bỏ hàng rào hận thù, ghét bỏ kéo dài nhiều đời, và bao lâu chưa thành công thì số mạng sẽ tiếp tục mang đôi bên gặp nhau trở lại, cho tới khi một trong hai bạn đạt được chân hiểu biết. Ai làm được thế sẽ thoát khỏi dây ràng buộc còn bạn kia sẽ phải học bài học ở một nơi khác và bằng cách khác, nhưng họ phải học và thực hành nó. Vì điều chắc chắn là trong kiếp này, hai bạn đối đãi nhau tệ hại thêm chừng nào thì việc hòa giải trong tương lai càng khó hơn chừng ấy. Khi đó người ta phải dùng sự khôn ngoan và lòng từ, đem tình thương vào chuyện để ngăn chặn dòng suối đục và thanh tẩy nó, bằng cách lấy chất độc ra khỏi nước. Vì lẽ tiến trình ấy phải xẩy ra lúc này hay lúc khác, bạn, người đã có được một chút hiểu biết, phải là kẻ nỗ lực khởi công ngay, dù phá vỡ thói quen thù hận, ganh tị và ngay cả ghét bỏ khó khăn là dường nào.
Điều nghiêm trọng và cần làm cho ai luôn nghiền ngẫm hận thù phải chú ý là khi cay đắng nhớ lại điều tệ hại của nhau, việc ấy có tác dụng như chất độc và là nguyên do của nhiều bệnh cho thể chất và tâm thần. Hiển nhiên là y sĩ tâm thần biết chuyện ấy, nhưng sự hiểu biết của họ chưa đủ sâu, vì họ không biết rằng thái độ như vậy sinh ra một luồng liên tục chẩy của vật mà tôi chỉ có thể mô tả là acid tâm thần vào thể sinh lực (thể phách), và có thể tác động lên cả thể tình cảm. Chúng thấu nhập thể xác và trừ phi không chặn lại, cuối cùng sẽ gây nên nhiều bệnh nan y cho người. Chúng cũng có khuynh hướng tạo nên những hình tư tưởng mạnh mẽ khiến trí não xáo trộn, mất thăng bằng và có thể gây huyễn tưởng làm loạn trí.
Chuyện không may là những sai lầm ngày xưa thường luôn luôn có khuynh hướng được nhớ lại qua ham muốn riêng tư và giới hạn của người, nó tạo thành tấm gương đục và cho hình ảnh méo mó.
Kết quả là sự việc bị bẻ cong so với tầm mức và ý nghĩa thực sự của nó, làm chuyện nhỏ hóa ra to vì người ta tự lừa dối mình và tuôn vào đó tất cả nhược điểm, ham muốn, lòng kiêu hãnh và thù hận của họ.
Lúc trước tôi có nói đến giá trị của óc chú ý trong giai đoạn chuyển hóa, và vạch ra rằng chú tâm vào vật hay người nào là tuôn vào đối tượng tư tưởng của bạn, loại năng lực mà bạn sử dụng. Đó là lý do tại sao phải tránh với bất cứ giá nào mọi hình thức chỉ trích phá hoại hay tiêu cực. Nó có thể cho ra ảnh hưởng nghiêm trọng ở mặt hiển hiện hay mặt thanh, tương tự như điều tôi vừa nhắc đến.Thế nên khi tư tưởng chỉ trích nổi lên, hãy lập tức thay nó bằng tư tưởng tích cực, nhấn mạnh những tính chất tốt lành nơi kẻ mà bạn đã chê bai, khả năng và ưu điểm của họ hơn là khuyết điểm.
Làm vậy bạn sẽ giúp họ cũng như là giúp chính mình, vì một điều nào đó trong con người họ được chạm tới và sẽ đáp ứng lại, ngay cả khi bạn lẫn họ không biết lúc ấy. Và nhớ lại thí dụ tôi đã dùng trước kia là cái boomerang luôn luôn quay về người đã tung nó đi. Tới mức này, trong bất cứ trường hợp nào bạn nên ý thức rằng kẻ thù của bạn chỉ phản ảnh trở lại bạn năng lực phá hoại mà chính bạn tạo ra. Một khi bạn loại trừ chúng rồi thì ác ý của họ không gợi được gì nơi bạn, ngoài tình thương và ý muốn giúp đỡ họ.
Một trong những lỗi lầm của bạn có từ quá khứ xa xôi là bạn không hề biết cách tha thứ; bạn có thể bác bỏ lời này nhưng nhớ rằng các thương tổn thật sự được tha thứ cũng sẽ được lãng quên, theo nghĩa chúng không quay trở về gậm nhấm ký ức, không để lại vết sẹo. Nếu có nhớ lại đi nữa thì không còn phản ứng tình cảm nào, vì chúng đã được lọc hết độc chất. Khả năng tha thứ lớn lao như vậy chỉ có được sau nhiều lần gắng công. Có lẽ bạn phải tha thứ kẻ thù không biết bao lần cho đến khi thành công  trong việc làm hòa với kẻ thù thật sự trong chính người bạn, và nhờ vậy tạo được ngay trong lòng ít nhất bầu không khí sáng tạo thương yêu.
Bao lâu bạn chưa làm phần việc này thì chưa có lối thoát cho những ràng buộc mà mối liên hệ như thế áp đặt, vì nói cho sát thì chúng là cơ hội mà Linh hồn trưng ra cho hai kẻ thù nghịch nhau, ai làm ngơ chúng hay tìm cách tránh né là tự gây hại cho mình. Cũng không ích lợi gì khi tưởng tượng là bạn sẽ không phải gặp chúng về sau nếu bây giờ tránh đi; vì chuyện sẽ quay trở lại với bạn lần này rồi lần nữa, cho tới khi bạn chuyển hóa được chúng nhờ năng lực tình thương. Bạn cũng không trị dứt hẳn hay có được bình an khi nào các tranh chấp này chưa chấm dứt, vì lẽ tuy bề ngoài của cái ngã  thay đổi qua các kiếp sống, nhược điểm chưa giải quyết vẫn y vậy, vẫn  là tình trạng thiếu quân bằng và quan trọng hơn nữa là thiếu tình thương, chúng sẽ tiếp tục thể hiện trở lại trong mỗi cái ngã mà bạn khoác lấy cho tới khi chúng được chữa lại.
Nhiều người tự lừa dối mình bằng cách tưởng tượng rằng họ sẽ là người khác hẳn trong kiếp tương lai. Đây là hình thức dễ chịu của việc tự gạt mình nhưng sai lầm, con người căn bản chỉ có thể thay đổi bằng cách biến đổi thái độ nó có ngay lúc này và ở đây, và bằng nỗ lực cần thiết để có được hiểu biết, khôn ngoan và tình thương lớn lao hơn, điều duy nhất có thể chuyển biến quái vật vô minh và ý chí cứng lòng thành sự sáng. Do vậy hãy cố gắng làm cho những lực tái tạo này tuôn chảy tự do vào mọi loại tranh chấp từ xưa, theo lời dạy của Đấng nói rằng tình thương là việc cần thiết hàng đầu để sống đúng cách, từ đó có hạnh phúc và sức khỏe. Ngài nói, 'Ta mang lại điều răn này cho các con, là hãy thương yêu nhau'. Và ngài thiệt mạng khi làm tròn điều răn ấy. Cách ngài biểu lộ tình thương là biến mình trở thành luôn luôn là con kinh cho tình thương tuôn tràn qua, đến mọi sự sống. Dù vậy ngay cả những kẻ tuyên bố là tín đồ theo lời ngài vẫn tìm lý lẽ để bác bỏ nó:
- Điều răn ấy quá khó cho chúng ta. Làm sao có thể mong là chúng ta biểu lộ tình thương như vậy khi chúng ta chưa hề biết nó là sao ? Làm sao ta có thể thương yêu khi trong lúc tuyệt vọng và vô vọng ta không thấy gì ngoài lòng hận thù và bạo lực ? Nếu quả thật chỉ bằng cách tuôn rải tình thương cho tất cả thì mọi ước vọng sẽ thành, nếu quả thật khi ta chưa học để biết thương yêu và tha thứ kẻ thù thì ta không thể có được tình thương và sự tha thứ cho mình, vậy còn hy vọng gì cho ta ?
Nhưng có phải Vị có tình thương, lòng từ và minh triết sâu rộng lại chế diễu con người bằng cách đòi hỏi họ làm chuyện bất khả chăng ? Khi tuyên bố với nhân loại rằng tình thương tự nó là sự biểu lộ của thiên tính, ngài cho thế giới thấy một khía cạnh mới của chân lý muôn đời, tức tình thương là hình thức đặc biệt của quyền năng mà mọi ai cũng phải và sau cùng biểu lộ, vì mọi người đều có bản chất thiêng liêng.
Tất cả những gì phát xuất từ cái Nguồn duy nhất sáng tạo này phải chia sẻ bản chất của nó không khác hơn được, và nếu bản chất của đấng mà ta gọi là Thượng đế sinh ra con người là tinh túy của tình thương, sự thể hiện của việc hòa hợp tuyệt đối, ta suy ra là không có gì mà không có tiềm năng biểu lộ nó và trở thành trọn lành. Như thế điều kiện tiên quyết cho tất cả những ai muốn chuyển hóa điều đen tối trong lòng mình, biểu hiệu của việc không thương yêu, là có mọi nỗ lực để tạo điều kiện đòi hỏi cho quyền năng cứu chuộc này có thể tăng gia và tác động.
Nhưng trong khi tâm hồn còn khô héo, kiêu hãnh, tự tôn, luôn than thân trách phận, đầy lòng thù ghét hay ganh tị, hết sức chia rẽ thì làm sao có thể xử sự như là con kinh cho lực hòa đồng chẩy qua đó ? Nụ hoa không được cho hé cánh để đón ánh mặt trời sẽ so rút lại và chết đi, không thể truyền đời mình về sau bằng cách sinh hạt giống. Chuyện cũng y vậy với quả tim đóng kín, nó không thể làm trí não đơm bông kết trái để chuyển hoá cuộc sống, vì tâm trí nào không đáp ứng với tình thương sẽ khiến cho trọn cơ thể mất đi chất dinh dưỡng cần thiết cho nó.
Do tình trạng 'điếc' nói chung này, việc thiếu khả năng đáp ứng với sự sáng, mà đức Jesus đã giảng đi giảng lại bằng lời và gương của ngài rằng ta cần vun trồng tình thương. Ngài biết rằng chỉ nhờ vậy mà nhân loại đau khổ mới có thể đạt được đời sống dồi dào hơn, tức có sức khoẻ đúng thực. Thế thì, nếu đôi khi bạn vẫn thấy trong tim không có tình thương và năng lực tái tạo, xin hãy vững lòng. Chúng có đó. Chúng không biểu lộ vì bạn chưa học cách thể hiện chúng. Hãy khởi sự bằng cách tập có lòng ân cần, phục vụ, có thiện chí trong mọi cảnh ngộ, và bạn sẽ khiến có được những tánh ấy trong lòng và trong khung cảnh chung quanh.
Ta chỉ mới xem xét vài cách mà qua đó tình thương tự biểu lộ. Một trong những cách chính là dùng óc sáng tạo. Nó có vẻ lạ đối với bạn, nhưng không phải sự sáng tạo đúng ra là một lực tạo hình và sinh sản ư ? Không phải nó là tinh hoa của động lực Sống làm tăng trưởng, phát triển đến vô cùng tận sao ? Sự sáng tạo nhờ óc tưởng tượng nuôi dưỡng, nếu không có thì con người không bao giờ tiến hóa khỏi giai đoạn sơ khai. Và  nói thật rốt ráo không phải sự sáng tạo là hành động cho ra chính mình sao ? Họa sĩ, nhạc sĩ, nhà sáng chế và khoa học gia khi làm việc đã cho ra chính họ không giữ  lại chút gì, chịu cho kỷ luật của lực huyền bí áp đặt lên họ, lực mà Socrates gọi là thần linh của ông. Và đó là gì nếu không phải là điều phát xuất từ Chân Nhân là tâm của sức sáng tạo ? Người mẹ cũng làm y vậy khi cho bào thai trong lòng trọn con người của bà, và tình nhân cho người mà họ yêu quí.
Biểu lộ tình thương bằng việc cho ra như thế là một cách diễn giải khác lời dạy của đức Jesus: Kẻ nào có sẽ được có thêm. Vì ai có khả năng cho ra tới mức nào thì tình thương trong lòng họ có khả năng phát triển và tăng trưởng tới mức ấy. Hơn thế nữa, khi cho ra trọn tất cả những gì họ có không chút tiếc rẻ, họ thu hút vào người nhiều phần thưởng tinh thần to lớn hơn, lý do là khi biểu lộ ý chí của Đại Ngã theo cách nhỏ bé của mình, cuối cùng họ trở thành Đại Ngã là điều mà họ cho.
Đừng nghe ai nói rằng cho ra là việc bất khả, rằng họ không có gì để cho. Lắm người, vì những lý do khác nhau mà ít khi họ nhận ra, tự bảo mình điều ấy và bạn có tính đó ít nhiều. Họ viện đủ cớ để không cho ra:
- Số mạng  cầm giữ tôi.
- Tay chân tôi bị trói buộc.
- Tôi không có cơ hội để phục vụ người khác.
- Không ai cần tôi thương.
- Cuộc đời đã giết chết nhiệt tâm và lý tưởng của tôi.
- Nỗi đau đớn khiến tôi không làm thiện nguyện được.
- Tôi bị nghèo khó nên không giúp được ai.
- Đời sống hàng ngày đòi hỏi làm tôi không có giờ rảnh.
- Tôi không có chỗ để cho ra.
- Tôi già quá / Tôi trẻ quá.
- Phụng sự chán lắm và chẳng có thưởng gì.
- Tôi chán đời quá đỗi.
- Tôi mệt quá.
Người ta sẽ viện cớ đến bất tận để biện minh cho việc mình không mở lòng từ khi có ai cần. Khi nào bạn thấy mình làm vậy thì hãy xét lòng, coi những cớ viện ra có chính đáng như bạn và người khác tưởng chăng.
Có ai nghèo quá đỗi, bơ vơ đến mức không thấy có cảnh đời khác tệ hơn đời mình? Vì vậy, hãy bước ra khỏi căn phòng đen tối chỉ biết chính mình, và quên đi cảnh ngộ của bạn trong chốc lát để nhìn quanh xem có ai cần lòng thông cảm, khuyến khích, hay chỉ cần sự hiện diện của một người khác chịu lắng nghe họ, làm họ vui lên và cho họ hy vọng. Hãy giúp mọi ai mà bạn được thu hút tới. Tôi nhắc lại 'được thu hút tới'. Không như ai cho rằng mình tốt lành thường nghĩ, không có gì cần phải chạy tới đâm bổ vào cảnh nói ví von là căn phòng cửa đóng kín. Việc cố tình can thiệp như vậy không do tình thương chân thực gợi nên, mà thường khi do lòng kiêu căng, tự phụ hay cảm giác có lỗi mà ra. Nhưng nếu bạn tập có thái độ sẵn sàng trong lòng, ai cần giúp đỡ sẽ cảm được làn rung động của tâm bạn và sẽ tự mình tìm đến bạn.
Hãy tập dùng trí não và sự thông cảm một cách lặng lẽ để khiến ai quanh bạn cảm biết rằng bạn sẵn sàng, có sẵn đó gặp họ trong cảnh của họ và chịu lắng nghe. Có thể bạn không ở trong vị thế giúp đỡ được về mặt vật chất hay ngay cả khuyên giải họ, nhưng tư tưởng và trên hết thẩy thái độ mà đa số người tin là giống như lời cầu nguyện, sẽ kêu gọi được những năng lực ngoài năng lực của chính bạn, chúng có thể tuôn qua người nếu bạn giữ cho mình cởi mở đối với ảnh hưởng của chúng. Ngay cả khi bạn bị ràng buộc vì công việc, phải ở trong phòng hay nằm liệt giường, hãy dùng cách thức này là điều ai cũng làm được. Nếu bạn không thể dùng vật chất ở mức đậm đặc hơn thì hãy làm việc bằng các dùng chất liệu của trí tuệ.
Ai cũng có điều gì đó để cho ra, có một vai trò sáng tạo và xây dựng trong cuộc sống, dù không đáng kể thế mấy theo ý họ hay ý người khác. Ai chỉ có tài mọn sẽ làm chủ hài lòng nếu họ dùng nó, và khi làm vậy phát huy được hết những tiềm năng của nó. Nếu không được gì thì bạn có được kinh nghiệm cho chính mình, biến nỗi đau khổ và mất mát của bạn thành sự khôn ngoan sáng suốt.
Đừng quan tâm đến cách mà người ta đón nhận nỗ lực của bạn. Đó không phải là chuyện của bạn. Tình thương chân thật không lệ thuộc vào sự đáp trả. Nó tuôn ra không ngừng đến mọi người, mọi vật trong tầm của nó và thấy thỏa mãn trong lòng với việc Tự biểu lộ này. Vì tình thương là nỗi vui của chính nó, nó phát sinh từ một Nguồn bất tận, tăng trưởng chỉ nhờ nguồn ấy, có được nước tái tạo từ Suối không hề vơi.
Tình thương như thế có thể ví như ngọn đèn tỏa sáng ở chỗ tối tăm, nó rải ra tia sáng không màng đến kết quả việc chiếu rọi của mình. Nếu không có ai được lợi gì nhờ ánh sáng của nó thì cũng không sao; nó vẫn tiếp tục rạng ngời. Kết quả không ảnh hưởng gì đến năng lực soi sáng bóng tối chung quanh nó. Biểu lộ tình thương ở mức cao nhất có thể có được, cho con người ở mức tiến hóa hiện thời là đồng hóa với nhu cầu của kẻ khác, vượt qua được mọi ý muốn cá nhân có tính chia rẽ. Điều này thường có nghĩa là đứng qua bên không can thiệp vào ý muốn của người khác, ấy là một trong những thái độ rất khó làm. Không một điều gì, sự lãnh đạm, vô ơn, thay đổi hay thiếu vắng lại ảnh hưởng được, hay làm hư niềm an nhiên tự tại và nỗi hoan lạc của người đã tuyệt kỹ về khoa cao nhất và khó đạt nhất này, trong tất cả các ngành khoa học và nghệ thuật.
Đương nhiên nó là mục tiêu quá cao nên đa số chưa thực hiện được, vì nhân loại nói chung vẫn còn đắm chìm trong tư lợi, đồng hóa mật thiết với cái ngã. Nhưng nó không là lý do cho ai muốn có sức khoẻ tốt lành mọi mặt gạt bỏ, không xem đó là lý tưởng để gắng sức đạt tới. Bởi lẽ việc có thể làm được một khi Linh Hồn làm chủ nhiều hơn trong đời.
Vì bạn sinh trưởng trong nước theo Thiên Chúa giáo, tôi đề nghị bạn đọc lại tất cả những điều mà đức Jesus và môn đệ thân cận của Ngài giảng dạy về năng lực và bản chất của tình thương. Ấy là các đoạn cao thâm và quan trọng nhất trong kinh sách của thế giới, tuy nhiên bạn sẽ thấy rằng tất cả những vị đại giáo chủ khác theo cách của họ giảng nhiều chân lý y hệt thế, vì Chân Lý chỉ có một. Và các bậc Thầy này tự chứng tỏ sự hữu lý của chúng bằng cách thực hành lời dạy, các Ngài là chứng nhân cho thấy ta có thể sống trọn vẹn theo các lý tưởng đó trong đời vật chất.
Nhiều người bảo họ 'thương nhân loại' hay 'thương hết thẩy mọi người', tức lời mơ hồ tổng quát rất dễ nói mà thường là vô nghĩa. Bởi không thể nào 'thương yêu' đa số người quanh ta theo nghĩa thường được hiểu, nhưng hãy nhớ rằng nó có nhiều nghĩa ngoài nghĩa bình thường hay nói. Nói rằng mình thương yêu mà không biểu lộ bằng hành động thiện chí, nhằm phục vụ, có liên hệ cá nhân hòa hợp, lòng vô hại hay thấy qua việc không thốt lời chỉ trích phá hoại, thì chỉ là nói sai. Vì tình thương có bản chất là hợp nhất.
Chỉ bằng cách luôn giữ ý tưởng này trong trí bạn mới có thể làm cho tình thương tuôn chẩy tự do vào trọn môi trường quanh bạn, mang lại những thay đổi căn bản, như lời đức Chúa dạy rằng tình thương là điều cần thiết hơn hết để sống đúng đắn trong bất cứ cảnh nào. Nỗ lực đặt  tình thương làm nền tảng cho sự sống đặc biệt cần vào lúc này. Con người tự gây nguy hiểm cho mình vì có các liên hệ thực là 'thiếu tình thương', chẳng những với kẻ khác mà luôn cả với thiên nhiên rộng lớn hơn. Thiên trách của họ là bảo vệ, phục vụ, huấn luyện và bảo vệ thiên nhiên, mà lại xem thiên nhiên như nô dịch thay vì là con quí của mình.
Họ quên rằng mọi sinh vật đều là phần nối kết của họ trong một thế giới chung có cơ cấu hợp nhất, khiến cho không có phần gì của thế giới này không phải cũng là một phần của trọn người họ. Đặc biệt hơn nữa là trường hợp thế giới loài vật mà họ liên hệ rất mật thiết, vì thể xác của con người thuộc về loài này. Bao lâu mà chúng ta chưa ý thức điều ấy khi làm tổn thương và tiêu diệt chẳng những thú vật mà luôn cả địa cầu chỉ vì lòng tham, là ta tiếp tục việc gây tổn thương và phá hoại chính mình.
Tôi nêu lên điều này để giúp bạn thấy rõ là mọi vật liên kết thân thiết với nhau ra sao. Sự Sống thiêng liêng làm linh hoạt mỗi vật, làm cho mọi vật có tính thiêng liêng. Nhìn nhận rằng con người có trách nhiệm rất đặc biệt về việc sử dụng và đường hướng của sự  Sống thiêng liêng có trong con người và luôn cả thế giới bên ngoài, thì chưa đủ. Ta cần biết thêm là mọi việc, mọi người mà ta tiếp xúc cũng có ảnh hưởng làm ta đau hay mạnh. Tất cả những gì mà bạn sờ mó, thấy, nghe hay ngửi và nhất là ăn vào là thành phần của sự Sống này và cần được đối xử cho hợp, như  là sự tín thác thiêng liêng.
Bạn vẫn cho rằng biểu lộ tình thương ở mọi mức và trong mọi sinh hoạt là chuyện bất khả. Hãy thử làm mà xem, thí nghiệm dù chỉ trong vài giờ hay một ngày. Hãy tận dụng trí tưởng tượng của mình và giả dụ mình là một đấng cao cả nào đó như đức Jesus, đức Phật, vị thánh hay nhà hiền triết nào mà bạn chọn, và tự hỏi ngài sẽ xử sự ra sao nếu ở trong trường hợp của mình, phải đối đầu với những vấn đề đặc biệt của bạn. Thử nhìn tình trạng theo nhãn quan của ngài, cái nhìn của tình thương không vị kỷ; lắng nghe bằng đôi tai của ngài, tai của lòng từ; dùng đôi tay của ngài, bàn tay phục vụ khôn ngoan.
Nếu bạn làm được việc ấy với trọn tấm lòng, óc thông minh và ý chí một cách chân thật và xả kỷ dù chỉ trong vài giờ, tôi dám quả quyết bạn sẽ có được cái nhìn hoàn toàn mới về ý nghĩa thực và mục đích của cuộc sống. Hơn thế nữa, khi thỉnh thoảng tập có thái độ này, dần dần nhiều thái độ giả tạo của bạn với sự sống sẽ biến cải rõ rệt, cho kết quả là thay đổi trọn nhãn quan vốn chỉ biết có mình, điều đã gây tổn thương biết bao cho bạn.
Tôi muốn nhắc lại lần nữa câu nói 'Ta nghĩ  gì trong lòng thì trở nên thế ấy'. Tư tưởng quả thật luôn nhuộm mầu, chi phối và uốn nắn trọn khung cảnh của người cũng như là bản tính của họ. Tư  tưởng là một trong những lực tạo tác mạnh mẽ nhất trong vũ trụ, và bao lâu mà ai suy nghĩ không thuận theo Thực Tại và luật thiêng liêng, bấy lâu nó vẫn còn là một trong những lực nguy hiểm nhất .
Hãy xem một thí dụ nhỏ, ảnh hưởng của tư tưởng và tình cảm (vì ở mức độ hiện nay của người chỉ trong rất ít trường hợp là tư tưởng hoàn toàn tách biệt với dục vọng) có thể làm tràn khắp phòng hay một nơi chốn, làn rung động do người hay tụ họp nơi ấy phát ra, khiến ai nhậy cảm lập tức nhận biết  và bị nó chi phối. Đó là chứng cớ khác về khả năng của cá nhân, hoặc có thể làm khung cảnh nhẹ nhàng sáng sủa, hoặc khiến nó u tối và đắm chìm vào bầu không khí phá hoại, rầu rĩ của họ.
Nó có nghĩa ta chịu trách nhiệm lớn lao dù điều này thường không được nhận biết. Mỗi chúng ta liên tục uốn nắn và tạo tác môi trường của mình, và dụng cụ bạn dùng là những cặp đối nghịch lớn như thương ghét, tư tưởng xây dựng và phá hoại. Thế nên tất cả những bậc Thầy đều chê trách thói quen thường thấy là tính chỉ trích và nói xấu người khác. Tôi đã nói về điều này trước đó rồi, nhưng trở lại nữa vì những ai như bạn có tánh ưa phê bình, thấy rất khó mà ý thức ảnh hưởng tai hại nó có thể gây ra cho bạn lẫn người mà bạn chỉ trích.
Vậy hãy canh chừng cẩn thận chính mình. Trông chừng ngay cả lời nói dường như vô tình mà có thể gây đau khổ, lo buồn hay gợi nên mặc cảm tự ti nơi người khác, nhất là lời nói gay gắt hoặc bài bác. Coi chừng luôn cả tư tưởng của bạn. Hãy nhớ tới khả năng có thể làm tổn thương hay làm lành của nó. Tốt hơn hết là tránh mọi hình thức chỉ trích trừ phi nó thực sự được yêu cầu, khi ấy chỉ nên đưa ra nếu nó xây dựng và hữu ích, vì trong trường hợp như vậy nó có thể là một dạng của tình thương. Một cách để chữa bạn khỏi thái độ chỉ trích (thường có gốc rễ từ lòng kiêu hãnh, khinh thị, tự cao tự đại vốn là một hình thức của mặc cảm tự ti) là tìm cách đồng hóa nhiều hơn với ai mà bạn lên án, và sẽ thấy họ là một phần của bạn nhiều như thế nào.
Sao đi nữa, bao lâu mà bạn chưa thể đồng hóa thực sự – việc nằm ngoài khả năng của đa số người –, làm sao bạn dám ngang nhiên cho mình quyền phán xét kẻ khác ? Làm sao bạn có thể ở vị trí lên án hành động của họ, khi chắc chắn là bạn không có sự sáng suốt để chỉ nhờ đó hiểu thấu được nguyên nhân thật ? Làm sao bạn có thể biết được bí ẩn của đời họ, sự tranh đấu, đau khổ, thất vọng, nhược điểm và những lo sợ của họ ? Và trên hết thẩy mục tiêu mà Linh Hồn họ quyết định đạt tới trong kiếp này trên dương thế ? Muốn làm được những việc này bạn phải trở thành là chính họ.
Nếu có được cái nhìn thấu đáo như thế – chuyện bất khả khi chưa phát triển tâm linh cao độ – mọi lời kết án sẽ lập tức ngưng ngay vì tâm bạn tràn ngập lòng thương xót. Hơn nữa bạn sẽ hiểu rằng rất thường khi lỗi lầm mà bạn đang chỉ trích là phản ảnh nhiều lỗi của bạn. Nếu không phải vậy hẳn nó đã không gợi nên phản ứng gay gắt như thế nơi bạn. Đó thường là dấu hiệu của tiềm thức nhận ra lỗi của mình và sinh lòng sợ hãi, bác bỏ nó.
Thế thì, trừ phi bạn đã bỏ được cái xà trong mắt mình như đức Jesus dạy, hãy dằn lại ý chỉ trích người khác, và thay vào đó quay vào tự kiểm bản thân. Ai đã giác ngộ thực sự sẽ tự chế không có hình thức, ý kiến, thái độ gì chống đối hung bạo người khác, và nhất là đối với chuyện chi mới mẻ, bất ngờ hay ngay cả khi chúng khác với bản tính của họ, vì những phản ứng như thế gần như luôn luôn phát sinh từ  tình cảm do đó đáng nghi.
Hãy nhìn nhận rằng mọi việc không gì hơn là chuyện thoảng qua trong sự phát triển của con người hay giống dân, hãy chấp nhận nó với lòng cởi mở và thông cảm, hiểu biết rằng không chừng chính mình đã ở trong những giai đoạn ấy nhiều kiếp trước, trên đoạn đường dài xuyên qua ảo ảnh cuộc đời. Nó không có nghĩa là tôi khuyên bạn nhắm mắt với điều ác nói chung, hay ngay cả việc chìu theo tiêu chuẩn giá trị giả tạo của đa số người đời. Khác hẳn vậy. Bạn phải nhìn sự việc y như nó là mà cùng lúc nhận ra nguyên do sinh ra nó.
Thế giới này bệnh hoạn y như bạn là người đau yếu, tuy nhiên như tôi đã nhấn mạnh nhiều lần, tiềm năng có được sức khoẻ và sự trọn lành nằm sẵn trong mỗi người, do đó việc chữa bệnh phải bắt đầu từ chính cá nhân. Phản ứng có thể bắt đầu từ mỗi cái tâm nhỏ bé và theo thời gian kích thích làm trọn khối bùng dậy. Có lẽ bạn sẽ bớt khe khắt hơn nếu hiểu rằng cuộc tiến hóa chưa hoàn tất, cho dù nhân loại có hình thể và các bộ phận hoạt động như ngày nay. Ta chỉ mới phát triển nửa đường và đang trong giai đoạn chuyển tiếp. Trong tương lai nhân loại bớt là tác nhân thụ động đối với những lực vô tư, bị các lực sơ khai nhào nặn và quản chế như hiện giờ. Về một mặt con người sẽ ý thức họ là kẻ sáng tạo ra chính mình, làm chủ tiến trình phát triển ở mọi mức độ bằng cách tiếp xúc với Linh Hồn và các đẳng cấp thiên thần. Như vậy càng ngày họ lại càng có khả năng để tạo mình theo cách thức lý tưởng của nguyên mẫu (archetype) thiêng liêng.
Khi tìm cách tập cho bạn có ngã thức và tự chủ tôi chỉ cố công giúp bạn tiến chút ít đến giai đoạn sắp tới ấy, chỉ cho thấy cách bạn có thể chuẩn bị thể tương lai cho tâm thức sử dụng, làm cho việc nẩy nở thêm những tiềm năng có thể xẩy ra trong thể đó. Bạn sẽ thấy rằng khi suy gẫm luôn những khái niệm ấy trong tâm, và gắng sức áp dụng chúng bằng mọi cách, bạn sẽ tham dự càng lúc càng nhiều hơn vào việc tái tạo. Hãy tập khiêm tốn và cởi mở hơn, bớt xét đoán và tìm cách nhận ra tình thương ẩn dấu dưới nhiều mặt, có hình thức không ngờ, rồi từ từ năng lực của nó sẽ nẩy nở trong lòng, tuôn tràn ra từ người bạn và soi sáng thế giới của bạn.

 

CHƯƠNG  X

 

 

Một trong những khó khăn chính của bạn sinh ra do sự kiện là tuy trí não chấp thuận các tư tưởng mà chúng ta đang tìm hiểu, một điều gì đó trong người bạn vẫn có khuynh hướng bác bỏ tin tưởng là có thể được chữa dứt bệnh hoàn toàn, nếu bạn xếp đặt được trọn cuộc đời mình theo những ý tưởng đó. Đây là phản ứng về mặt tình cảm, và là một khía cạnh khác của lòng sợ hãi và tự nghi ngờ thường có của bạn.
Nhưng điều cần yếu là ít nhất bạn nên sẵn sàng thí nghiệm các ý tưởng đó, với trọn bản thể của mình nếu có chút hy vọng là sẽ thành công; và như tôi thường khuyến cáo bạn, tuy khó thể đạt được sức khỏe kiện toàn trong kiếp này nhưng nếu ít nhất bạn có thể khởi sự giải tỏa những tranh chấp còn đang gây ra nhiều vấn đề cho mình, chuyện không tránh được là nó sẽ làm đời bạn từ nay về sau có khác biệt to tát ở cõi trần, và chắc chắn sẽ cho bạn cơ hội lớn lao hơn từ trước tới giờ để có được sức khỏe và hạnh phúc trong những kiếp sau.
Thế thì chúng ta hãy kêu gọi đến năng lực phát xuất từ nơi cao hơn tình cảm. Hãy tập dùng kỹ thuật mà tôi đã đề nghị khi trước, tức khả năng 'thấy và cảm' ngụ ý việc dùng trí tưởng tượng và quan năng cao hơn nữa là trực giác. Hãy cố 'thấy' những ý niệm mà ta đang nói đây như là các Quyền Năng sống động, làm việc bên trong và xuyên qua cuộc sống, trong mọi khía cạnh từ cái nhỏ nhất đến cái cao nhất của trọn sự sống, là chuyển động trong thời gian của sự biểu hiện của Ý Chí thiêng liêng để LÀ và TRỞ THÀNH. Hãy ý thức – cảm biết – rằng do việc tất cả ý tưởng dựa trên cảm nhận tinh thần phải hướng tới những tính chất này hay kia của Thực Tại không ít thì nhiều, chúng có thể và thực ra là phải luôn luôn được thấy như là tương đồng của những trạng thái, vượt hẳn những gì chúng có thể biểu lộ theo ý niệm con người.
Đừng tìm cách xác định giá trị của những khái niệm căn bản này bằng cách lý luận vặn vẹo, như bạn có khuynh hướng muốn làm. Chỉ vô ích thôi. Bạn chỉ có thể đạt tới sự hiểu biết sâu xa hơn bằng cách thay đổi mức nhận thức, nỗ lực dùng phần trí tuệ cao vì chỉ có nó là có thể làm lộ ra thẳng ý nghĩa của tất cả những khái niệm tinh thần, vượt qua biện chứng pháp và sự thuần lý, những điều sau này không hề là phương cách theo đó có thể có được nhận thức chân thực. Óc tưởng tượng, xin nói lần nữa, là cách có giá trị nhất ở đây, vì khi sử dụng đúng đắn (tức không để cho nó đi lạc sang mộng tưởng) có thể dẫn tới sự phát triển quan năng tuyệt diệu hơn hết là trực giác, điều vẫn còn trong tình trạng phôi thai nơi đại đa số nhân loại.
Trực giác là bản năng ở mức cao hơn rất nhiều trên đường phát triển xoắn ốc của con người, hai quan năng này thường bị lẫn lộn với khả năng siêu hình. Cố nhiên bản năng là một hình thức của tính mẫn cảm chuyện siêu hình, nhưng nó rất hay sai lạc nơi người vì con người đã vượt qua giai đoạn cầm thú, lúc mà bản năng có giá trị lớn lao, và đi vào cõi hạ trí. Trực giác đúng nghĩa, tức trực thị và trực nhận, thì gần như luôn luôn không sai chạy vì nó là một quan năng của Linh Hồn.
Chuyện khó khăn cho người sơ cơ là học phân biệt giữa hai điều này, mà họ chỉ có thể học như thường lệ là từ lầm lỗi. Ở trình độ như của bạn và người thông minh trung bình đạt tới hiện nay, sự phát triển khả năng suy nghĩ rõ ràng là điều rất quan trọng, vì nó có thể dùng để kiểm lại bất cứ điều gì có vẻ như phát xuất từ cõi cao mà thực ra chỉ là phản ảnh nơi cõi dục vọng. Ở đây bạn thấy lần nữa nó là việc kêu gọi quan năng của linh hồn, và ta sẽ luôn luôn trở lại điều ấy.
Tự  nhiên là điều này cũng áp dụng cho việc giải quyết một khó khăn khác của bạn. Bạn thấy gần như không thể tự thúc đẩy để hướng khả năng của mình vào việc giúp người, bằng cách hy sinh thì giờ, những thú vui, năng lực tương đối ít oi của bạn. Ta không thể cưỡng ép việc cho ra, hướng tới người khác, nhưng nó sẽ phát triển khi khả năng hòa với người khác của bạn gia tăng nhờ việc dùng óc tưởng tượng, và hằng ngày cố công vươn lên những lực tinh thần để được giúp đỡ, chúng luôn có đó cho bạn sử dụng khi hòa mình vào với chúng.
Bởi mong đợi bạn đạt tới lòng không ích kỷ ngay tức khắc là chuyện không hợp lý, ít nhất hãy giữ trong trí điều mà tôi đã cố gắng làm bạn lưu tâm ngay từ buổi đầu của những trị liệu này, ấy là tính phân cách và riêng rẽ một mình có thể không bao giờ làm bạn có được hạnh phúc hay sức khỏe kiện toàn thật sự. Chiếm lấy điều gì đúng ra là đại đồng của chung cho quyền lợi riêng và nhu cầu của một đơn vị tách biệt, gạt ra hẳn những người khác là đi ngược với luật thiêng liêng, và làm vậy thì bạn chỉ thất bại, tự làm cho mình mất thăng bằng, căng thẳng và cuối cùng sinh bệnh.
Tôi có thể nói chắc với bạn rằng những ai rộng rãi cống hiến thì giờ, năng lực và tài năng (hãy nhớ rằng tất cả chúng cũng là biểu lộ của năng lực thiêng liêng) tuân theo luật phân phối đúng đắn, là tự động mở rộng con người của mình cho sự cứu chuộc và sáng tạo tràn vào. Hệ quả là họ nhận được năng lực tinh thần, trí tuệ, tình cảm mà chỉ nhờ đó sinh ra hòa hợp, bình an trong mọi cảnh giới của sự sống; chuyện cuối cùng phải vậy.
Có vẻ như bạn nghĩ rằng điều này không phải luôn luôn có, tôi xin nhắc bạn lần nữa là ta không nên và thực ra không thể xét đoán tình trạng bằng tiêu chuẩn nông nổi, ngắn hạn của con người. Cách thức của sự sống thì không đơn giản hay hiển nhiên, mà luôn luôn có nguyên nhân nằm sau nguyên nhân, các lớp sâu kín chồng chất lên nhau mà chỉ những ai có hiểu biết tinh thần mới nhận ra được.
Trong trường hợp đặc biệt ta đang thảo luận bạn đã bỏ qua một yếu tố rất quan trọng. Khi con người tiến bộ về mặt tinh thần anh có nhiều tự do chọn lựa hơn người khác, vì tầm nhìn và hiểu biết rộng hơn khiến anh không những có lòng từ sâu đậm hơn đối với họ và vấn đề của họ, mà lại còn có ý thức trách nhiệm lớn hơn đối với sự sống như là trọn khối.
Như bạn biết, đa số người có chọn lựa do phản ứng tình cảm thúc đẩy hay hạ trí tính toán, không có mấy người chịu ảnh hưởng của hiểu biết chân thực, và lại càng có ít người có được hiểu biết thực sự của các luật tinh thần. Kết quả là người trung bình không có khả năng thấy được kết quả mà một quyết định có thể dẫn tới, ngay cả khi vào lúc đó quyết định xem ra khôn ngoan hay đúng đắn. Nhưng chuyện khác hẳn với ai mà trong tâm ngọn lửa thương yêu cháy sáng tới mức bệnh tật, nghèo khó, ngược đãi, ngay cả sự chết cũng không có nghĩa gì so với quyết tâm bừng bừng muốn giúp đỡ người khác.
Kết cục là nhiều người trước khi sinh ra tự ý chọn là hy sinh mọi lợi lộc cõi trần mà họ có quyền được hưởng và đa số người khác coi trọng, để chia sẻ và làm nhẹ bớt gánh nặng đè lên nhân loại. Sự hy sinh này có thể diễn tả bằng nhiều cách, một trong những cách hữu hiệu nhất có lẽ là biểu lộ trong đời họ rằng con người có thể gánh chịu đau khổ hơn mức bình thường với lòng can đảm, kiên nhẫn, và ngay cả với niềm vui. Bởi chẳng có gì đặc biệt để nói khi người may mắn, mạnh khỏe và giầu có hân hoan vui vẻ, nhưng khi sự sáng chiếu lòa nơi ai bị bệnh tật, tai họa hay ai nghèo khó sống nơi tối tăm trên trái đất, những kẻ đau khổ khác lập tức chú ý đến họ và thường hỏi : 'Anh có bí quyết gì về hạnh phúc mà tôi không có ? Ở đâu mà anh có được lòng can đảm trong nghịch cảnh vậy ? Xin hãy chia sẻ hiểu biết với chúng tôi.'
Mặt khác có thể là những ai trang trải gần xong nhân quả của họ, gần được giải thoát sẽ chọn để được rảnh tay làm phần việc lớn hơn bằng cách trả những món nợ còn thiếu trong một kiếp, tất cả những chướng ngại gì còn chặn đường anh tới sự tự do. Như tôi thường nhấn mạnh nhiều lần, mong ai có tầm nhìn và sự hiểu biết giới hạn của con người nhận được câu đáp cho mọi vấn đề gặp trong đời là chuyện vô ích.
Tuy nhiên nếu bạn thấy đề nghị mà tôi đưa ra khó chấp nhận được thì hãy nhìn trở ngược lại lịch sử. Không phải đa số những cải cách xã hội và thay đổi luật lệ xấu cùng thái độ của người có được là nhờ sự hy sinh, tranh đấu và viễn kiến của một thiểu số người sao ? Nếu đức Jesus không uống trọn chén đắng tới cặn dưới đáy thì ngài có được khả năng thu hút hàng triệu linh hồn đau khổ, lạc lõng đến với ngài chăng ? Và ngài còn có quyền giảng triết lý hy sinh cái ngã như ngài đã giảng không ?
Về sau tôi sẽ đi sâu hơn vào trọn câu hỏi khó khăn này, nhưng tôi muốn nhấn mạnh lần nữa là sự giác ngộ về nhiều bí ẩn khôn lường của ý nghĩa cuộc đời và sau cùng là mục đích sự hiện hữu của ta, chỉ dần dần có được khi người tìm đạo đi sâu hơn và sâu hơn nữa xuống dưới lớp vỏ ngoài của sự vật. Tất cả điều bạn cần biết hiện giờ là mỗi kinh nghiệm có mục đích của nó, và một phần giá trị của nó là bắt ép bạn và tất cả những ai đau khổ đi tìm mục đích đó. Lấy thí dụ bệnh tật là cách để trước tiên khiến bạn tranh đấu, hầu được giải thoát khỏi nhiều ảo tưởng gây hại cho bạn. Mọi thảm kịch có thể được lộ cho thấy là ơn phước trá hình cho ai sẵn sàng mở mắt, và nhận ra chúng là dấu hiệu chỉ đến hiểu biết rộng lớn hơn về mục đích thật của đời mình.
Vậy hãy loại bỏ ý nghĩ in chặt trong óc mà nhiều người chưa hiểu xa hơn các khái niệm ghi trong Cựu Ước hay có, rằng bệnh tật và tai họa có vẻ như không đáng phải bị là những hình thức trừng phạt. Ngược hẳn vậy. Trừng phạt luôn luôn là chuyện của con người, con người hiếm khi thấy được gì khác hơn là chỉ một phần lời giảng dạy ghi trong các kinh điển, lẫn nhận xét của riêng họ về ý nghĩa đích thực của tất cả những luật trời.
Một thí dụ khác của việc thiếu hiểu biết này là lời giải thích trơn tru luật Nhân Quả, như 'Mắt đổi mắt, răng đền răng' mà nhiều người tây phương tin tưởng. Nó vừa thiếu hiểu biết vừa sai lầm, và là kết quả của quan niệm thuần tính người về sự công bình sơ đẳng và là cách suy nghĩ duy vật. Chuyện luôn luôn không khôn ngoan chút nào khi ta chịu bằng lòng với lý thuyết dễ nghe và hời hợt như thế, chúng có thể có bóng dáng chân lý nhưng thường là chân lý bị biến dạng.
Tôi thường tìm cách làm bạn ý thức rằng những đau khổ của con người gần như luôn luôn là do hành động của chính họ, hoặc là quyết định do phần cao cả và khôn ngoan hơn trong bản thể họ. Chúng là nỗ lực của linh hồn muốn thanh tẩy và giải thoát phần tâm thức thấp khỏi những gì ngưng đọng, cầm giữ họ trong trạng thái kết tinh cứng ngắc, hay khiến họ vi phạm luật thiêng liêng do vô minh. Chỉ do kinh nghiệm riêng và áp lực mà chân ngã tác động lên họ là có thể giúp con người đạt được tự do như thế.
Điều này đưa ta trở về chỉ dạy căn bản là muốn trở thành con người trọn vẹn thì mọi kinh nghiệm của ta đến một lúc nào đó phải được hấp thu, trước khi chúng có thể trở thành tính chất, quyền năng, trực giác có thể hòa với người khác trong sự tranh đấu, lý tưởng và niềm vui của họ. Đó là ý nghĩa thực sự của sự phát triển.
Lúc bắt đầu cuộc du hành tinh thần để khám phá về cái tôi và Chân Ngã, điều quan trọng thiết yếu là luôn nhớ đến sự kiện rằng bao lâu bạn cố tình sử dụng sai lầm khả năng của mình, gạt bỏ cơ hội, bị những tình cảm và thái độ chia rẽ thúc đẩy, thì chính bạn ở mức cao hơn của Chân Ngã và tuân theo luật quân bằng, sẽ chọn không sớm thì muộn cơ hội trong một kiếp sống để qua đó bù đắp lại và tái tạo sự cân bằng. Tôi biết là ý này được nhấn mạnh nhiều lần trong cuộc nói chuyện, nhưng nó là điều mà cái trí thường dễ quên, nhất là khi ý thức về những chuyện liên quan mà đa số người sẽ cho là thật tầm thường và là hành vi hữu lý, lại có thể làm rối óc.
Nếu thực sự muốn giải quyết những gì còn ngăn trở việc đạt tới tình trạng sức khỏe tốt đẹp và trọn con người được an khang, nhiều niềm vui trong đời mà bạn ao ước cùng với cơ hội mà bạn tin là cần có để phát triển khả năng bẩm sinh của mình, rất có thể bị cố ý không cho thành tựu trong kiếp này, hầu khiến bạn phải phát triển những mặt khác và những tính chất còn thiếu sót. Điều này cùng với việc trả nợ cũ là chuyện quan trọng lớn lao theo quan điểm của Linh Hồn.
Bạn thấy lần nữa là thật không khôn ngoan chút nào nếu đưa ra kết luận rõ ràng về nguyên cớ có thể có cho biến cố trong một kiếp riêng biệt, vì ta không sao hiểu trọn câu chuyện phức tạp cho tới khi nào bạn đạt tới mức phát triển xa hơn. Hiểu biết hết mọi nguyên do gây ra tình trạng hiện giờ sẽ không có lợi ích thật sự, ngoài việc gây hoang mang cho bạn. Điều quan trọng là sống trong lúc này, học chấp nhận và đối phó với chuyện xẩy ra khi chúng tới, theo sự hiểu biết mà bạn đã thu thập được. Ý thức rằng việc gì xẩy ra cho mỗi cá nhân không hề là may rủi, mà là do mỗi chúng ta tự tạo cho mình, là đủ.
Thế thì nếu bạn mong ước có đời sống tốt đẹp, trọn vẹn hơn trong tương lai, bạn nên khởi sự tạo dựng nó ngay lúc này bằng cách phát triển trọn tiềm năng và khả năng tới hết mức của mình, nhưng trên hết thẩy hãy gia tăng khả năng thương yêu và giúp đỡ trong cảnh sống hiện giờ của bạn. Chi tiết về luật Nhân Quả, điều duy trì sự quân bằng cho toàn khối trong vũ trụ, sự hòa hợp thiêng liêng của cuộc sống, sẽ ngày càng rõ ràng hơn cho bạn khi bạn tìm cách mở rộng nhãn quan tinh thần của mình. Điều thường ít được chú ý là cảnh ngộ mà người đời cho là tốt đẹp như lợi lộc vật chất và ngay cả sức khỏe khang kiện, chỉ có thể là tốt đẹp thực sự nếu chúng được sử dụng đúng đắn, và cho phép sở hữu chủ tái phân phối thế lực và khả năng mà họ có nhờ các điều này. Nếu chúng bị giới hạn hầu làm lợi cho cá nhân mà thôi, chúng có thể trở thành điều bất hạnh như đẩy họ sâu hơn vào hố vô minh và duy vật.
Dụ ngôn về thanh niên giầu có trong kinh thánh diễn tả ý này, cũng như chuyện các thỏi bạc. (Chuyện kể người chủ vườn nho sắp đi xa nên giao cho hai người làm công số bạc bằng nhau, một người đem đi chôn, người khác dùng nó sinh lời. Khi chủ trở về, người đem bạc chôn trả lại y số, người kia trả lại có thêm tiền lời.) Chúng tượng trưng cho khả năng và tài nghệ mà người chủ vườn nho (tức Linh Hồn) cho nhân công mượn. Như tôi đã vạch ra trong một kỳ trước, người nào đem chôn thỏi bạc hay tài năng của mình thì bị mất nó, hay chính xác hơn, khi bỏ quên thỏi bạc khiến mình không còn có vật thì tự động anh bị truất đi vật ấy. Việc có nghĩa là bởi anh không dùng nó để làm tròn mục tiêu của đời mình, tài năng hóa thui chột, trong khi đó ai cố gắng hết sức mình với những gì họ có, gia tăng khả năng của mình thì nhờ vậy xứng đáng nhận được thêm quyền hành và trách nhiệm.
Ai muốn khám phá ý nghĩa tinh thần trong các dụ ngôn của đức Jesus luôn luôn có thể tìm ra ý nghĩa sâu xa hơn, có liên quan đến các luật trong vũ trụ. Bạn chớ bao giờ nên quên sự kiện rằng con người hiện diện trên địa cầu là để tăng trưởng – trở thành nhiều hơn là họ bây giờ bằng cách dùng mọi cơ hội tốt hay xấu mà cuộc đời trao cho họ; vì trở thành theo nghĩa tinh thần của chữ ấy là biểu lộ dù nhỏ thế mấy và theo cách giới hạn ra sao, một khía cạnh của Thiên Tính là hằng tăng trưởng.
Khi giữ tất cả những ý niệm này trong đầu, bạn sẽ khởi sự thấy rằng tuy hy vọng và mơ ước của bạn có thể không nhất thiết thành tựu qua hình thức của chúng hiện giờ, chúng có thể và sẽ chậm chạp thay đổi bản chất thành hình thái mới làm thành đạt dễ có hơn. Nó có nghĩa là chúng sẽ được chuyển hóa, khiến cho nỗi thất chí và những thử thách ở cõi trần nhiều phần không còn quan trọng lớn lao đối với bạn nữa.
Có câu nói dạy rằng: 'Nếu bạn không có được điều mình muốn thì tốt hơn hãy học ham muốn điều bạn có'. Tuy câu nói vụng và không hấp dẫn cho lắm nhưng nó diễn tả một chân lý đúng thực. Bởi điều gì bạn hay ai thực tình sở hữu, dù khiêm nhường và bị coi nhẹ, là ánh sáng của Chân Ngã bên trong con người, có tiềm năng sáng tạo và cứu rỗi. Hãy ham muốn điều ấy, ao ước với trọn tấm lòng và nó sẽ bắt đầu khơi động, soi sáng thế giới của bạn. Vậy hãy theo sát cái nguồn sáng, nỗi hoan lạc siêu vật chất ấy trong những lúc đầy đe dọa và đen tối nhất của đời bạn. Hãy kêu gọi nó với trọn niềm tin và nó sẽ dẫn dắt bạn ra khỏi thung lũng của bóng tối.
Đừng nghe theo ai cười nhạo và bảo rằng những tư tưởng này chỉ là biện luận và trốn tránh 'thực tại'. Hãy hỏi 'thực tại' theo họ nghĩa là gì. Những bậc huấn sư cao cả nhất trên thế giới luôn nhấn mạnh không hề mệt mỏi, rằng phải tìm kiếm Thực Tại trong ý nghĩa sâu kín của vật và sự việc, hơn là trong hình thái giới hạn mà con người cảm nhận chân lý theo sự hạn hẹp của chính mình. Hiểu được Thực Tại là mục tiêu của nỗ lực mọi người, không phải là những mục tiêu vô thường mà lắm khi sự vô minh nhắm tới.
Hãy phân tích những mục tiêu này nếu bạn không tin lời tôi. Thí dụ bản chất thực của lòng ao ước được sở hữu, có tình yêu hay được thành công, được mãn nguyện và có hạnh phúc, những điều thúc đẩy nhân loại cũng như thúc đẩy bạn, đi từ thử nghiệm này sang thử nghiệm khác, và nhiều lúc từ thất bại này sang thất bại khác, mà không hề làm thỏa mãn ngay cả cho ai đạt được mong ước của mình, là gì ? Bạn không thể thấy rằng những ham muốn ấy, cho dù có mục đích hữu dụng trong việc thúc đẩy con người cố gắng mà nếu để không họ sẽ không làm, cùng khiến họ có được kinh nghiệm mà để không có thể họ sẽ không có, khi xem kỹ thì không giống như chúng có vẻ là hay sao ?
Gần như luôn luôn chúng là diễn dịch sai lạc của người về sự thôi thúc phát xuất từ những phần sâu thẳm hơn, từ thúc giục của Linh Hồn, quyến rũ phàm nhân như chớp nhấp nháy của đom đóm dẫn từ kinh nghiệm này sang kinh nghiệm kia, hay là sự tìm kiếm không ngừng để cuối cùng bắt buộc họ phải tranh đấu để thoát khỏi vũng lầy ảo ảnh, lên tới đất an toàn hơn. Vì như tôi có vạch ra trước đây, bạn có khuynh hướng hay quên rằng tất cả những ý tưởng, hy vọng, mong ước, tham vọng và mơ tưởng nói cho cùng là những biểu tượng cho phần tinh thần tương ứng cao hơn, hay những nguyên ý (archetypes). Chúng tượng trưng cho ước vọng chưa được nhận ra hay là một phần của sự toàn thiện tối hậu, là hòa nhập vào Đại Ngã thiêng liêng. Đó là tại sao nhiều tôn giáo nhấn mạnh ý tưởng rằng con người đang sống trong thế giới ảo ảnh.
Sự biểu lộ, kinh nghiệm, căng thẳng luôn có giữa những cặp đối nghịch là điều rất thật. Chúng có tầm quan trọng thiết yếu trong mọi tiến trình của sự tăng trưởng. Nhưng tầm quan trọng phóng đại quá mức mà con người gán cho những thành đạt và thỏa mãn thuần vật chất chỉ là ảo tưởng, vì họ tưởng lầm biểu tượng là Thực Tại.
Tất cả những ai đã dành nhiều kiếp thí nghiệm và tìm kiếm, lang thang trong những tiểu lộ và mê lộ của vô minh, nhấn mạnh tới lui nhiều bận rằng chỉ có ý thức bản chất của sự hợp nhất thiêng liêng bên trong của  Sự  Sống mới có thể cho mãn nguyện lâu dài, và cách đạt tới việc ấy là có nỗ lực không ngừng để khơi động quyền năng của Linh Hồn, nó luôn luôn nhắm tới điều thiện tối hậu không phải chỉ cho cá nhân mà luôn cả cho xã hội.